Miles và Edward nghỉ đêm tại một quán trọ và lên đường vào ngày hôm sau.
Xế chiều, họ lên một ngọn đồi cao, Miles dừng lại. Ông chỉ một ngôi nhà lớn giữa chòm cây. &Ldquo;Kìa!”, ông nói, “nhà chú đó! Có bao giờ cháu thấy một ngôi nhà lớn như thế này chưa? Nhà có năm mươi phòng và hai mươi người hầu. Cháu nghĩ coi: Hai mươi người hầu!”
Họ cỡi ngựa xuống đồi. &Ldquo;Nhìn kia, đây là nhà thờ chú đã từng đi lễ ngày chủ nhật. Kìa là chiếc quán trọ. Không có gì thay đổi cả”.
Họ đi qua xem boi tinh yeu theo ten một cái cổng lớn. &Ldquo;Đây là sảnh đường Hendon”, Miles nói. &Ldquo;Trở về nhà chú sung sướng quá! Gặp lại chú mọi người sung sướng lắm!”
Miles nhảy xuống ngựa và giúp Edward xuống theo. Đoạn ông ta vào nhà. Một thanh niên đang ngồi ở một cái bàn.
&Ldquo;Athur!”, ông kêu Tòa Thị sảnh. &Ldquo;Hãy nói em mừng được gặp lại anh đi. Cha đâu?”
B.
Thanh niên nhìn lên. &Ldquo;Ông là ai?” gã nói.
&Ldquo;Anh là Miles Hendon, còn em là Arthur, em trai của anh. Anh mới về sau bảy năm trời chinh chiến”.
&Ldquo;Anh Miles của tôi đã tử trận cách đây ba năm. Tôi có nhận được bức thư từ Pháp gửi qua báo tin anh ấy đã chết”.
&Ldquo;Không đúng vậy! hãy gọi cha, Sir Robert boi tinh yeu đó! Cha đâu? Cha sẽ nhận ra tao”.
&Ldquo;Sir Robert đã chết”.
&Ldquo;Hãy gọi bọn đầy tớ, những đứa ở đây bảy năm trước chúng sẽ nhận ra tao”.
&Ldquo;Đầy tớ toàn người mới. Bọn kia không còn đứa nào ở đây nữa”.
&Ldquo;Mày đã đuổi hết bọn ấy! Tao biết! Mày đã xếp đặt sẵn như thế để chờ ngày tao về nhà. Không ai còn biết tao nữa! Không ai được nói: “Chính Miles Hendon đó”. Nhưng còn tiểu thư Edith”.
C.
Tiểu thư Edith biết Miles Hendon đã chết”, Arthur nói. &Ldquo;Nàng đã xem bức thư kia và nàng sắp thành vợ tôi”.
&Ldquo;Chính mày đã viết bức thư đó! Chính mày đã bảo với nàng là tao đã chết!”
Miles chụp lấy cổ họng Arthur: “Mày đã cướp nhà tao! Mày đã cướp đất tao, rồi bây giờ mày định cướp tiểu thư Edith, vợ tương lai của tao!”
Ông xô thằng em xuống sàn nhà.
&Ldquo;Cứu tôi! Cứu tôi! Cứu tôi!”, Arthur la Tòa Thị sảnh. Nghe tiếng la, các người hầu chạy vào phòng. Họ đem Miles và Edward bỏ ngục.
Chương boi tinh yeu 12
NGỤC boi tinh duyen TÙ
A.
Miles Edward ở trong ngục.
&Ldquo;Khanh tính xem mình sẽ ở đây lao lâu?”, Edward hỏi.
&Ldquo;Mình sẽ bị giam trong ngục cho đến khi có quan tòa đến và chú bị đưa ra trước mặt quan tòa. Đoạn quan tòa sẽ nghe những lời Arthur nói rồi mới xử”.
&Ldquo;Xử thế nào?”, Edward hỏi.
&Ldquo;Có lẽ quan tòa sẽ nghĩ là cả hai chú cháu ta đều là kẻ khùng điên và sẽ ra lệnh đánh đòn mình rồi đuổi đi”.
&Ldquo;Đánh ta! Đánh Vua!”, Edward nói.
B.
Ngoài coi boi tinh duyen cửa có tiếng động. Cửa mở, một người đàn ông đi vào. Ông ấy để ít thức ăn lên bàn: đoạn, khi y định quay đi, y nhìn mặt Miles và đứng lại.
&Ldquo;Basil”, Miles kêu lên. &Ldquo;Basil! Chú làm vườn hồi cha tôi còn sống”.
Người đàn ông nói: “sao?... À phải! đúng là ông Miles. Mà không, không thể được. Ông Miles đã chết trận rồi”.
&Ldquo;Chưa chết đâu, Basil. Chính Arthur em tôi đã viết bức thư nói tôi đã chết vì nó muốn đất đai của tôi và tiểu thư Edith. Bây giờ thì tôi đã trở về đây”.
&Ldquo;Thưa ông Miles, tôi rất vui mừng được gặp lại ông. Em của ông, Arthur , là người xem boi tinh yeu theo ten xâu. Ông ấy đuổi tất cả các tôi tớ cũ. Tôi sẽ cho mọi người biết là ông đã trở về”.
&Ldquo;Đừng! Đừng!”, miles nói. &Ldquo;Chú đừng cho ai biết tôi hiện ở đây. Nếu thằng em tôi nghĩ là có người nhận ra tôi, nó sẽ cho người giết tôi khi tôi ra khỏi ngục”.
C.
&Ldquo;Dạ”, Basil nói. &Ldquo;Ông ấy chắc sẽ làm thế”.
Miles nói: “Khi tôi thoát khỏi nơi đây, tôi sẽ đi Luân đôn, tôi có nhiều bạn ở đó. Sir Humphray Marlow là chỉ huy trưởng toán lính ở Điện Westminster, ngài đã từng ở với tôi bên Pháp. Ngài biết là tôi không bị chết trận. Rồi còn nhiều người bạn khác nữa. Tôi sẽ đến nhờ họ và họ sẽ vào bệ kiến nhà Vua. Nhà Vua sẽ cho tôi lại nhà cửa, đất đai. Basil đừng nói gì hết, đợi đến khi tôi sẽ trở lại đây”.
Edward cười. &Ldquo;Nhà Vua!”, cậu nói. &Ldquo;Hỏi chú ấy bây giờ ai là Vua”.
&Ldquo;Vua Henry đã thăng hà”, Basil nói. &Ldquo;Người ta nói Hoàng tử trẻ tuổi chưa lên ngôi nhưng ngài sắp lên ngôi và sẽ là Hoàng đế của chúng ta”.
&Ldquo;Mình phải trốn khỏi ngục này”, Edward kêu lên. &Ldquo;ta phải về Luân Đôn để lên ngôi vua”.