Nói rồi Hiền xông lên giật lấy chiếc dù. Sở nắm dù tay mặt tiện tay trái đấm luôn vào ngực Tấn Hiền nghe “bịch” một cái. Tấn Hiền nổi giận cũng thoi lại Sở một thụi. Tên du côn liền gập dù lại kẹp vào nách rồi quay lại đánh Tấn Hiền, Hiền vội vàng nghênh chiến.
Hai bên quần thảo với nhau một hồi bất phân thắng bại. Sở thấy đã cướp được cây dù nên cũng không ham đấu nên vừa trả đòn Tấn Hiền lại vừa bước tới.
Xem tu vi tron doi theo ngay thang nam sinhAi trông thấy cũng phải tức cười cái cảnh hai người giằng co nhau, kẻ cứ xăm xăm bước đi, người cứ toan kéo lại chán rồi lại đâu mặt choảng nhau dữ dội đến xổ cả khăn, rách cả áo, ướt như chuột lột cả hai.
Tự xét mình khó thắng Kỳ Nhứt Sở, Tấn Hiền ngó thấy phủ Bao Công gần đó liền ôm cứng lấy tên lưu manh xô nó đi về phía đó, miệng la bai bải:
- Vô quan, vô quan xem mày cướp giật được không.
Sở vung tay thoát được rồi hai người đập nhau một trận tơi bời, đấm nhau bình bịch, đá nhau bôm bốp ngay trước cửa phủ Bao Công làm văng cả bùn vào mũi chú lính gác.
Lính xem tu vi tuoi mui trong phủ hô nhau đổ ra lượm cả hai dẫn vào trình Bao Công.
Bao Công cả giận võ án la:
- xem tu vi tuoi mui Bộ các người hết chỗ làm võ đài sao mà dám đem nhau đến trước cửa phủ ta mà loạn đả như vậy?
Tấn thưa:
- Dạ tôi đâu dám, ngặt vì tên này (trỏ Kỳ Nhứt Sở) đoạt cây dù của tôi, tôi phải đánh lại. Tôi muốn lôi hắn đến cửa quan, hắn chẳng chịu. Xin quan minh xét cho.
Ký Nhứt Sở cũng gãi đầu bẩm:
- Thưa Thượng quan, cây dù này của tôi, tôi thấy trời mưa thương hại tên này (trỏ Tấn Hiền) cho đi nhờ, chẳng ngở hắn dụng tâm muốn cướp dù của tôi. Hắn chẳng chịu vào quan, giằng co với tôi nên mới sanh chuyện. Xin đèn trời xoi xét cho.
Bao xem tu vi tuoi suu Công nói:
- Thế các người giành cây dù lại đây ta coi.
Một người lính đến bên tên Sở lấy cây dù đem trình Bao Công. Ông chăm chú nhìn cán dù để ông xét trong ngoài. Lát sau ông hỏi Tấn Hiền:
- Dù của ngươi có dấu tích chi?
- xem tu vi tuoi suu Dạ thưa vật mọn nên tôi không có ghi dấu.
Bao Công hỏi Kỳ Nhứt Sở:
- Thế còn nhà ngươi? Dù có dấu vết chi?
- Dạ dạ… cũng không làm dấu.
Bao Công hỏi cả hai:
- Chớ các ngươi có nại được ai làm chứng là dù này của mình không?
Hiền trỏ Sở và đáp:
- Nó ở chùa chạy ra năn nỉ tôi cho đi nhờ. Lúc đó mưa lớn, không ai trông thấy.
Sở xem tu vi tuoi thin cãi liền:
- Chính nó đi nhờ dù của tôi. Có hai người trông thấy nhưng tôi không biết tên họ.
Bao Công nhìn hai người rồi lại nhìn cây dù đoạn ông nẩy ra một kế liền gọi lính hầu đến bên khẽ bảo ra dặn thám tử cứ làm như thế… như thế.
Lính lui ra rồi. Bao Công mới hỏi Hiền Sở:
- Cây dù này xem tu vi tuoi hoi đáng giá bao nhiêu?
Tấn Hiền mau miệng đáp:
- xem tu vi Tôi mua năm phân bạc.
Bao Công nổi giận quát:
- Việc nhỏ mọn sao dám đem nhau đến gấu ó trước Nha môn? Các ngươi phải biết rằng Triều đình đặt ra quan chức đâu có phải để xử việc nhỏ nhxu73chu1t đỉnh như vầy.
Nói đoạn Bao Công truyền lính bẻ cây dù làm hai, chia cho mỗi người một khúc rồi sai lính đuổi cả ra.
Hiền đi trước mặt hầm hầm tức giận, tên côn đồ đi sau miệng toét ra cười. Họ vừa ra khỏi cổng Nha, một thám tử của Bao Công giả dạng làm thường dân vừa đi tới và theo bén gót hai người.
Hiền và Sở vô tình không để ý đến.