Vĩnh ngắm nghía phong thư mực tàu cậu tớ gởi từ Việt trai.

Cháu Vĩnh thương mến, 
xem tu vi 2014 Cậu nhận được thư của cháu đã lâu nhưng lại chậm trả lời vì thư viết rồi mà không có tiền để gởi. Nói ra thời cũng buồn và ngượng ngùng nhưng sự thật là thế. Cậu với mợ đi làm đầu tắt mặt tối mà vẫn không đủ nuôi cả gia đình bốn người. Hai đứa con của cậu ngoài chuyện ăn còn lo chúng nó chuyện học hành thành ra tốn kém đủ thứ. Nghe nói cháu sống nơi xứ lạ quê người có một mình thời cậu mợ cũng cảm thấy buồn và tội nghiệp cho cháu. Tuy nhiên cậu cũng không biết làm sao ngoại trừ viết vài dòng thăm hỏi cháu mà thôi. Gia đình ta giờ chỉ còn lại cậu mợ thôi. Như lời cháu viết trong thư thời ông Tăng là người ở trong hẻm đối diện với nhà của mình năm xưa bên Thị Nghè. Năm ngoái ông có về thăm nhà và cậu có gặp ông ta. Nếu cậu nhớ không lầm thời năm nay cháu đúng 30 tuổi. Nếu có dịp cháu hãy về thăm lại quê hương cho biết. Quê hương của mình bây giờ khác ngày xưa nhiều lắm. Có lẽ cháu không nhớ đâu vì lúc đi cháu còn nhỏ lắm. Cậu làm nghề thợ mộc lương cũng chẳng có bao nhiêu. Còn mợ của cháu là giáo viên tiểu học. Nghề thời nhàn hạ nhưng cũng là lương chết đói. Dù sao cũng có cháo rau ngày hai bữa chứ không đến nỗi đói và ngủ đầu đường xó chợ như nhiều người khác...
 

xem tu vi 2014
Tiếng bíp bíp vang lên. Vĩnh đứng lên lấy tô mì ra khỏi microwave. Vừa ăn anh vừa đọc tiếp lá thư dài gần ba trang của cậu Đán. Càng đọc anh càng cảm thấy tội nghiệp và thương cảm. Nhất là khi nhìn tới tấm hình chụp gia đình của cậu. Người nào cũng ốm o, hốc hác và nét mặt buồn hiu. Nhìn mặt một người đàn bà đứng cạnh cậu Đán Vĩnh đoán đó là vợ của cậu. Bà ta có đôi mắt đẹp nhưng thật buồn. Theo như trong thư thời bà ta mới có 31 tuổi nhưng nhìn hình thời trẻ hơn. Có lẽ tấm hình chụp đã lâu rồi. 

Ăn xong tô mì gói Vĩnh phân vân không biết phải làm gì để giúp đỡ cho hoàn cảnh nghèo khổ của cậu Đán. Anh thấy cần phải gọi bác Tăng để nhờ sự của cố vấn của bác. Sau gần nửa tiếng đồng hồ nói chuyện anh thu thập được mọi chi tiết cần thiết về việc gởi tiền, gởi bao nhiêu, cước phí bao nhiêu cho việc gởi tiền về Việt Nam. Suốt đêm đó Vĩnh trằn trọc để cố gắng nhớ lại dỉ vãng của mình. Trằn trọc tới hai giờ sáng cũng không ngủ được Vĩnh thức dậy mở labtop lên và bắt đầu tìm hiểu về quê hương Việt Nam của mình. Càng tìm hiểu anh càng cảm thấy bùi ngùi và tội nghiệp. Anh liên tưởng tới gia đình cậu năm. Sáu giờ sáng anh mới trở lại giường ngủ. Khi anh thức dậy nắng đã lên cao. 11 giờ sáng. Đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, ăn một tô cereal Vĩnh hối hả ra xe. Từ Saint Charles tới Saint Louis phải mất gần nửa giờ lái. Đó là vào ngày cuối tuần không bị kẹt xe. 

Theo địa chỉ ghi trên giấy mà bác Tăng đã đọc Vĩnh tìm được văn phòng gởi tiền kiêm luôn việc bán vé máy bay về Việt Nam. Vĩnh hơi rụt rè khi gặp một người đàn bà còn trẻ ăn mặc lịch sự. 
boi tu vi 2014  Chào cậu... Tôi có thể giúp cậu việc gì không?  
- Dạ thưa chị tôi muốn gởi tiền về Việt Nam...  
- Đây là lần đầu tiên cậu gởi tiền? 
Trước câu hỏi ân cần và nụ cười của người đàn bà Vĩnh thực tình kể lại chuyện nhận được lá thư của cậu mình ngày 
hôm qua. 
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi? 
-  Dạ ba mươi thưa chị...
- Chị lớn hơn cậu bảy tuổi. Chị tên Minh Hoàng. Vậy mình xưng hô chị em cho thân mật nghe. Cậu của Vĩnh nói đúng đó. Ở bên nhà họ khổ lắm Vĩnh ơi. Chị còn cha mẹ ở bên đó nên cứ phải gởi tiền về nuôi ổng bả... Vĩnh muốn gởi bao nhiêu tiền? 
Vĩnh ngần ngừ. 
tu vi nam 2014  Em không biết. Theo chị gởi bao nhiêu thời đủ hả chị? 
Minh Hoàng bật cười vì câu hỏi của Vĩnh. 
- Đối với bên đó thời em gởi bao nhiêu cũng không đủ. Nếu lần đầu thời em gởi chừng năm trăm đô la cũng được... 
Vĩnh tu vi 2014 tươi cười gật đầu. 
- Vậy chị cho em gởi năm trăm đi... Chị nhận tiền mặt hay personal check? 
Nhìn Vĩnh giây lát Minh Hoàng cười nhẹ. 
- Thường chị nhận tiền mặt nhưng nếu không có tiền mặt Vĩnh đưa check cũng được...  
- Em chỉ có bốn trăm cash vậy em ký cái check một trăm cho chị nha... 

Minh Hoàng tươi cười nhận. Như để chứng minh sự thành thật của mình Vĩnh đưa bằng lái xe và đưa luôn cả cái business card có địa chỉ của sở làm. Minh Hoàng cười nhìn Vĩnh. 
- Kiến trúc sư... Trẻ mà học giỏi vậy. Em có bồ chưa? 
Vĩnh hơi đỏ mặt. 
- Dạ chưa... Chỗ em ở ít có người Việt Nam còn mấy cô bạn gái người Mỹ thời em ngại... 
Minh Hoàng cười nói đùa. 
- Chắc tại em kén chứ gì… 
Nhìn nét mặt hơi ngơ ngác của Vĩnh Minh Hoàng biết cậu con trai không hiểu danh từ mà nàng đã dùng. 
- Kén là gì hả chị? 
Minh Hoàng cười ròn rã. tu vi 2014 Nàng chưa kịp nói Vĩnh đã lên tiếng trước. 
- Em qua Mỹ lúc một tuổi nên dở tiếng Việt lắm... Từ hồi ba má em mất tới giờ em không có ai để nói tiếng Việt...  
- Kén là chọn lựa, là picky đó em... 
Vĩnh gục gặt đầu tỏ vẻ hiểu. 
- Em không có kén đâu chị... Tại em nhút nhát mà con gái bây giờ bạo quá... -Nhìn thấy mấy tấm bảng quảng cáo du lịch Vĩnh hỏi. 
-  Chị có bán vé máy bay về Việt Nam hả chị? 
- Có... Em muốn đi Việt Nam hả? 
- Em chỉ có ý thôi chứ chưa định ngày giờ. Thường thời người ta về bao lâu hả chị? 
- Một tháng hoặc ba tháng cũng có... Bây giờ là đầu tháng sáu... Nếu em đi từ tháng sáu, bảy, tám và chín thời có giá rẻ hơn là vào dịp tết. Quê em ở đâu? 
- Em không nhớ... Chỉ biết cậu em ở Sài Gòn... 
Đưa cho Vĩnh cái biên lai Minh Hoàng hỏi. 
-  Em muốn nhắn gì cho cậu của em không? 
- Dạ không...  
xem boi tu vi 2014 Sở dĩ người ta về một tháng mới trở qua vì đi và về đã mất ba tới bốn ngày rồi...  
-  Để em xin phép sở xong em sẽ điện thoại cho chị biết... 
Minh Hoàng có cảm tình với cậu con trai hiền lành và thật thà mới gặp lần đầu này. 
-  Chị cho em số điện thoại tiệm và nhà. Em muốn gọi lúc nào cũng được... 

Sau khi ghi thêm số điện thoại nhà Minh Hoàng đưa cho Vĩnh cái business card. Vĩnh suy nghĩ miên man trên đường lái xe trở về nhà. Sau khi đọc thư của cậu năm anh cảm thấy có điều gì khác lạ trong tâm hồn mình. Quê hương. Việt Nam. Mấy chữ đó như một hối thúc, một mời gọi dành cho đứa con đi xa phải trở về thăm lại nơi chôn nhau cắt rún của mình. Năm năm kể từ khi má mất, Vĩnh hầu như không còn liên lạc thường xuyên với Việt Nam nhất là với cậu của mình. Cách đây hai tháng tình cờ gặp bác Tăng nói về hoàn cảnh nghèo khó của cậu Đán Vĩnh mới chợt nhớ và viết thư thăm hỏi. Bây giờ tự nhiên anh muốn về thăm quê hương và gặp cậu của mình.