Tiểu thư ơi là tiểu thư, sao cô nỡ hại tôi chết không có đất chôn như vậy hả? Tiểu thư có trốn đi, cũng phải báo cho tôi một tiếng chứ!
Thiên nói:
- Ngốc quá là ngốc! Vân Nhi trốn đi sao phải gọi ngươi? Nó sợ ngươi theo giám sát còn hơn sợ dịch hạch nữa đó!
- Cháu làm theo lệnh của bà thôi, đâu có lỗi gì chứ?
- Bởi vì ngươi tuân lệnh tuyệt đối quá, con bé mới bỏ trốn, ngươi không biết con người muốn sống độc lập tự do như thế nào sao?
- Nhưng mà...
- Không nhưng mà gì hết! Nghe chú nói đây: từ bé đến lớn, Vân Nhi bị bà giám sát bằng cách cắt đặt người đưa đón canh giữ, Vân Nhi chưa bao giờ có xem boi cơ hội đi chơi xa một mình, tuy Vân Nhi học được đủ mọi chuyện nhưng chỉ là học lý thuyết thôi vì thế cho nên Vân Nhi lợi dụng cơ hội hiếm có này để đi theo ý thích của nó, để được thoa? mãn lòng hiếu kỳ, ta biết tính Vân Nhi: bất cứ điều gì muốn làm, con bé đều hoạch định trước, ngươi muốn tìm nó cũng không tìm ra đâu.
- Nếu cháu tìm không ra Vân Nhi, chắc chắn là cháu bị đuổi việc rồi, oan cho cháu quá chú Thiên ơi!
- Thôi đừng ở đó kêu oan này oan nọ nữa, tự nghĩ cách đi nha.
Xem boi - Chú không giúp cháu với sao?
- Với chú thì không cần cách gì cả, chỉ cần ngồi chờ Vân Nhi về thôi.
Du năn nỉ:
- Chú có thể nói giúp cháu với bà một tiếng không? Nếu ngáy mai cháu tìm Vân Nhi không được, là khổ rồi!
- Bà già khó tính và độc tài ấy chẳng có ai thuyết phục được, ta vô phương cứu ngươi, ai bảo ngươi tham ăn tham ngủ làm chi, nếu ngươi không để cho Vân Nhi đi một mình, thì lấy gì ngươi kêu khổ chứ hả?
Vân Lan níu cánh tay Thiên:
- Anh Thiên, anh tin chắc là Nhi đi chơi một mình rồi sẽ trở về sao? Em lo lắm, em không tin tưởng xem boi ngay sinh được như anh đâu Thiên ơi, nhỡ Vân Nhi bị bọn bắt cóc buộc nói mấy câu thì sao?
- Giọng nói tự tin, vui vẻ hào hứng của nó không qua mắt được anh, nếu bị ép nói, trong giọng của nó sẽ có hốt hoảng và run rẩy chứ, anh tin Nhi vẫn bình an vô sự.
Du vò đầu:
- Chỉ có cháu là khổ thôi! Biết tìm cổ ở đâu cho ra đây?
- Cầu chúa đi Du!
Thật vây, giờ Du chỉ còn có cách là cầu đấng siêu nhiên ban cho hắn điều nhiệm xem bói mầu, xui khiến cho cô tiểu thư bướng bỉnh nhà này tự động quay trở về, ai cha, hắn thật là khổ, chẳng bao giờ Du muốn bị mất việc ở đây, vì Du rất thích cô chủ vui tính và giản dị của mình, lắm khi Du có cảm tưởng Vân Nhi là cô em gái nghịch ngợm bướng bỉnh của hắn, chẳng biết Vân Nhi tếch đi vui chơi ở nơi nào, bởi nhiều chuyện Vân Nhi làm ngoài sức phán đoán của Du, muốn quản lý được Vân Nhi, đâu phải là chuyện dễ, bây giờ Du phải làm sao đây?
- Mì tôm! Dầu ăn! Cá hộp! Thịt hộp! Nước tương! Canh chua ăn liền! Cháo cá ăn liền! Sâm bổ lượng ăn liền! Ê! Vân Nhi! cô định cho ăn ba cái thứ ăn liền này hết tháng sao mà mua nhiều vậy hả?
- Im mồm! Nhiệm vụ anh đi theo tôi là đẩy hàng, không được có ý kiến, đồ ăn liền lở lắm hay sao mà không chịu ăn hả? Ai ở không nấu nướng cho mấy người mà đòi ăn đồ tươi?
- Trời ơi! Sống với em chừng một năm xem boi ten nữa, chắc là anh thành cây... Nhang!
- Ê bạn, dùng từ cho đàng hoàng, kẻo thiên hạ tưởng tôi là vợ Ông thì xấu mặt tui lắm nghe, cái gì mà "sống với em" phải nói là "ngụ chung nhà với sư tỷ" mới đúng.
Phong giơ hai tay lên trời:
- Vân Nhi ơi là Vân Nhi! Nếu em không rảnh thì để chị Hai nấu nướng như cũ đi, tự dưng em giành đi chợ, nấu ăn, bây giờ mua một đống thực phẩm ăn liền như vậy, chưa ăn, anh đã ngán tới cổ rồi!
- Ông mà còn than thở, tui mua thêm một mớ thức ăn nào có hai chữ "ăn liền" đó nha!
- Em nuôi anh như vầy, giống...
- Nuôi lợn!
- Dám nói anh vậy đó hả?
- Có gì đâu mà không dám, ông trông cũng giống lắm!
Phong đổi chiêu bài dụ dỗ:
- Anh nói Nhi nghe nè: anh ăn ba thứ này cũng cảm thấy ngon lắm, nhưng ngặt một nỗi là chị Hai sẽ nuốt không trôi, sau những giờ lao động chân tay vất vả, chị Hai mệt phờ phạc, chị cần ăn canh nóng, súp nóng hoặc cá kho, thịt kho với rau tươi, em cho chị Hai ăn mấy thứ này, tuy gọn nhẹ khỏi tốn công chế biến, nhưng chắc chắn chỉ sẽ bị hạ can xi sau ba ngày ăn cho em xem.
Chiêu dụ dỗ có hiểu quả tức thì, Phong nín thở chờ cô nhỏ đổi ý, Vân Nhi ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Nói cũng phải, dẹp bớt mớ "ăn liền" này đi, để tôi ra chợ mua thức ăn tươi chiều nay nấu súp cho chị Hai ăn.
Phong nhanh tay hốt mớ hàng quẳng trả lại quầy, sau đó đẩy nhanh ra chỗ tính tiền, miệng nói:
- Biết nấu súp xem boi ten không đó cô nương?
- Có ông mới không biết, tôi ăn súp đến ngắn ngẩm, sao lại không biết nấu? Thì một ít nạc cua, một cái ức gà, một ít trứng, một ít bột mì tinh, nấm tuyết, gia vị là có ngay một nồi súp ngon lành.
Phong ráng nịnh nọt cho qua chuyện mua hàng trong siêu thị của Vân Nhi:
- Ờ há! Mới nghe Nhi diễn tả, đã thèm chảy nước miếng rồi, không ăn cũng thấy ngon.
- Vậy khỏi cần ăn, cũng biết ngon, đúng không?
- Bộ Nhi không tính tiền phần của anh sao?
Nhi xem boi lắc đầu
- Không, tôi chỉ nấu súp đủ hai phần, còn ông ăn ba thứ ăn liền này nè.
- Trời! Nhi ác độc với anh dữ vậy?
- Mới nói "anh ăn ba thứ này cũng cảm thấy ngon lắm", ngon lắm, đúng chưa? Sao giờ bảo tôi độc ác chứ?
- Vân Nhi ơi là Vân Nhi! Anh không đủ can đảm ăn chúng tới ngày thứ ba đâu, càng không đủ can đảm ăn chúng trong lúc nhìn Nhi ăn súp ngon lành, ăn ba thứ này thà anh vô chùa ăn "thịt Đường Tăng" (đậu hũ) còn xem boi sướng hơn!
- Thịt Đường Trăng dành cho bọn yêu quái, suy ra ông là yêu quái rồi!
- Vậy thì ta sẽ bắt cóc công chúa, Vân Nhi hãy đi theo ta về hang động của ta, ta sẽ...
- Đồ điên, buông tay tôi ra, lợi dụng hả?
"Chát"
Vân Nhi dáng một cái vào mà Phong, đau thật, bởi vì Vân Nhi đánh là đánh, không nương tay chút nào.
Phong vuốt vuốt chỗ má bị đánh, tròng mắt nhìn Nhi:
- Anh giỡn chút xíu, sau Nhi đánh mạnh dữ vậy?
- Tôi không thích giỡn ngoài đường, tôi là con gái nhà có giáo dục, ông bỏ thói giỡn hớt vô duyên đó đi nghe, nếu còn tái phạm là bị thêm một tát nữa vào má bên kia cho cân bằng, liệu hồn!
- Nhưng chỉ là đùa thôi, có cần mạnh tay dữ vậy không?
- Đùa cũng phải đúng nơi, đúng lúc, bạ đâu đùa đó, bị đánh phải rồi, còn kêu ca gì nữa? Nếu tôi không đánh ông, mai này cũng có đứa đánh ông, uổng lắm, thà để "cây nhà là vườn" cho ông một "chưởng", ông sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Phong hơi giận, anh chàng nói: