Những tia lửa bao lấy cái áo quàng tím của xem boi tuoi dau lão. Chúng đập ra lão từ khắp chốn

Trong chốc lát, lão ta đã đứng giữa một đám mây tím dày đặc sệt. - Không! Không! Chúng mày là lũ trẻ quái vật! Sao chúng mày dám làm thế với tao? - Mardren vùng vẫy tay trong đám khói. Carly rón rén đến cạnh tôi. Đứng sát bên nhau, chúng tôi quan sát đám mây tím bao phủ lão Mardren từ đầu đến chân. Và chui dần vào người lão. - Không! Không! - Cặp mắt Mardren lồi ra. Mồm lão méo mó thảm hại. Tôi không thể nhìn lão thêm nữa. Những vật trang trí đính trên áo choàng của lão tan biến vào trong khói. Sau đó, chòm râu dài trắng của lão   xem boi tuoi tuat   cũng biến mất trong khói. Khói tỏa đầy mặt lão. Đám mây che phủ cả hai tai. Thứ cuối cùng biến mất chính là cái mũ nhọn tím rất đặc trưng của phù thủy. - Không! Không! Không! - Tiếng lão Mardren thoát ra đâu đó từ giữa đám khói. Lão ta rên rỉ và gầm gừ. - Không thể thế này được. Ta không thể thế này được. Lũ trẻ quỉ sứ! Ta là Mardren thầy phù thủy quyền năng nhất trên thế giới. Không! Không!... Giọng lão cứ yếu dần - yếu dần. Cuối cùng, tôi chẳng nghe thấy tiếng gì nữa. Đám mây tím khổng lồ cuộn xoáy lên. Một mùi khó ngửi bốc lên làm tôixem boi theo ngay sinhho và nghẹt thở. Trừ tiếng ho của tôi ra cả căn phòng đột nhiên yên lặng như một nấm mồ. Carly và tôi đứng đó lắng nghe. Chờ đợi xem có gì xảy ra tiếp theo nữa. Không hiểu từ đâu một cơn gió lạnh quét xuyên qua căn phòng. Khói tím bị thổi bạt đi. Mardren đã biến mất hoàn toàn theo làn khói. Có đúng lão biến thật không? Ngay tại chỗ mà lão phù thủy biến mất tôi thấy cái gì đó. Một con ốc sên khổng lồ gớm ghiếc màu tím. - Úi! - Carly nhảy lùi lại. - Lão không thể hại chúng ta được nữa. - Tôi tiến gần con ốc sên hơn chút nữa. Cặp mắt đỏ lồi ra dính vào cuống hai cái râu dài màu vàng. Chất nhớt đặc sệt phủ đầy vỏ ốc to màu tím. Một thân ốc sên đầy nhớt, một hình màu xanh kinh tởm quằn quại dưới vỏ ốc. Tôi hích con ốc bằng thanh kiếm vàng của mình. - Đúng là một con sên chậm chạp! - Tôi nói. Cặp râu của con sên ngọ nguậy trong   xem boi online   không khí, và mắt nó thò ra. Nó thò cái đầu ghê tởm của nó ra và bò đi. Tất cả những gì còn lại của Mardren là một vệt nhớt màu tím.

Mike, anh trông... Anh trông... - Carly lắc đầu. - Nụ cười của nó ngoác ra hết cỡ. - Anh trông thật kinh dị! Tôi nhấc bỏ chiếc mũ sắt. Không thể dừng được. Tôi cũng phá lên cười. - Trông anh kinh dị đúng không? - Tôi huơ thanh kiếm trên đầu. Tôi cười. - Trông em ban nãy cũng khá kinh dị đấy. - Tôi thú nhận. - Sao em lại chui vào bộ giáp đó? - Em định làm trò trêu anh. - Nó thú nhận. - Nhưng khi nghe thấy chú Spellman... E hèm. Mardren... E hèm... Dù ông ta là ai đi nữa... Nghe ông ta nói! Em biết bố đi vắng. Em không còn cơ hội lựa chọn nào khác. Không đời nào em để lão biến anh thành con chuột. Ý em là chuyện gì xảy ra nếu mèo ăn thịt anh? Điều tệ hại đó làm em ốm nặng! - Cám ơn nhiều! - Tôi quá mệt mỏi để có thể nghĩ ra cái gì đó buồn cười nói với em tôi. Tôi sẽ gặp nó sau. Sau vài tiếng ngủ đã. Tôi ngáp và vứt thanh gươm xuống đất. Ngay sau động tác của tôi, toàn bộ phần còn   xem boi tuoi tuat   lại của bộ áo giáp vàng tuột ra. Từng mảnh rơi loảng xoảng xuống sàn. Tôi thở dài và so vai. Tôi đã không nhận ra bộ áo giáp nặng đến thế nào. - Chậc, chẳng dễ làm hiệp sĩ trong một áo giáp tỏa sáng! Tôi thả cái rầm xuống sàn. Ngay cạnh đống giáp của ngài Thomas. Giờ bố sẽ phải ráp lại tất cả chúng thành bộ. Tôi hích một chiếc giày của ngài Thomas bằng đầu kiếm của tôi. Tôi đẩy một cái găng tay ra. Tôi đặt thanh gươm vàng   xem boi nam 2015   xuống sàn, giữa tôi và đống giáp của ngài Thomas. - Anh cảm thấy như vừa chạy mấy dặm. - Tôi nói với một cái ngáp rõ to. - Anh không tin rằng anh... Có gì đó chuyển động cạnh tôi. Lời nói tắc nghẹn trong cuống họng tôi. Tôi nghe thấy tiếng Carly hét lên nghèn nghẹn, nhưng tôi không dám quay lại phía nó. Mắt tôi dán chặt vào chiếc găng tay của ngài Thomas. Chiếc găng tay tự mình trượt ra khỏi đống giáp và chụp lấy thanh gươm. Những ngón tay sắt nắm lại. Chúng xiết chặt quanh đốc thanh gươm vàng. - Oái! - Tôi vùng ra khỏi chỗ đứng. Tôi nhón chân. Với chiếc găng tay nắm chặt, thanh kiếm bay lên trong không khí. Tôi nghe thấy một tiếng rên trầm. Œm thanh làm tôi dựng tóc gáy. Tiếng rên phát ra trầm và nghe rất xa xăm. Nhưng thoáng chốc nó to dần lên. Và gần hơn. Và bung ra quanh chúng tôi. Thanh kiếm chỉ thẳng vào   xem boi tuoi hoi   bộ phận giáp bảo vệ chân ngài Thomas. Với tiếng ù ù, chúng dựng đứng lên trên sàn. Chúng trôi đến chỗ thanh kiếm và chiếc găng tay. Chúng dừng ngay tại chỗ mà lý ra phải có chân của ngài hiệp sĩ. Tiếp theo, thanh kiếm chỉ vào đôi ủng sắt. - Mike! - Ngón tay Carly bấu vào cánh tay tôi. - Mike, anh làm gì đi chứ! šng ta đang quay trở lại bắt chúng ta! Đúng thế! Tôi phải làm cái gì đó. Thật nhanh. Tôi lao xuống chụp đôi ủng. Ngay khi chạm vào đôi ủng thép, tôi hét lên và rụt ngay tay lại. Bộ áo giáp băng giá làm tay tôi buốt lạnh. Tôi xoay tay cho nóng lên. Tôi thấy đôi ủng đang lạch cạch chạy xa. Lạch cạch đập xuống sàn, chúng khớp ngay vào dưới chỗ giáp bảo vệ chân. Tiếng rên vang lên to hơn. Làm tai tôi đau nhói. Miếng thép hộ tâm bay trong không khí. Nó dừng lại ngay chỗ trên phần giáp bảo vệ chân. Đôi tay đến tiếp sau. Với một tiếng kịch khô khốc, nó khớp ngay vào chỗ khớp nối giữa kính hộ tâm và vai. Cái găng tay còn lại bay đến chỗ cánh tay không còn bàn tay. Tôi đờ người ra. Còn tệ hơn cả hóa đá. Tôi có thể thấy mạch máu mình đập trên thái dương như thế nào. Tôi cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Carly và tôi nhìn chăm chăm ngài Thomas. Šng ta đứng trước mặt chúng tôi thành một khối. Tất cả trừ cái đầu. Với một tiếng huýt gió lanh lảnh làm lông tay tôi dựng ngược cả lên, thanh kiếm quay một vòng chỉ   xem boi lam an   ngay vào cái mũ sắt của ngài Thomas. Với tiếng động rền rĩ đáp lại từ bên trong, chiếc mũ từ từ bay lên khỏi sàn. Chiếc mũ sắt trôi qua trước mặt chúng tôi. Không khí xung quanh lạnh buốt khi nó bay qua. Cái mũ lướt nhẹ tới phần còn lại của bộ giáp. Với một tiếng kịch, nó đã cố định vào chỗ của nó.

Ngay sau khi hoàn thành, ngọn lửa đằng sau mặt nạ lại hồi sinh. Đôi mắt ngài Thomas nhấp nháy. Chúng phát sáng. Không giống như những tia sáng màu tím ma quái của Mardren. Đỏ. Rực máu. Ngài Thomas không nói một lời nào. Ông ta nâng kiếm. Ông ta ấn mũi kiếm vào ngực tôi.