Tôi mới đặng nghiệp ngành tu vi 2014 đâm quật, dò trước tiên lên đánh tác ở đây

Thục chỉ tay về phía ngôi nhà gỗ xinh xắn nằm dưới thung lũng. Nàng nói:
- Tôi thuê một phòng trong căn nhà ấy.
Hai người theo lối mòn nhỏ đi xuống. Họ ngang qua mấy đám cải bắp xanh tốt đi vào sân nhà.
Vẩn tử vi 2014 Thạch đứng giữa khung cửa hẹp.
Căn phòng trang trí đơn giản, một chiếc bàn học, giá sách nhỏ xíu và một tấm bảng gỗ sơn đen có gắn bộ xương ếch.
Thục cắm hoa vào lọ cao cổ.
Vẩn Thạch nằm trên chiếc ghế dựa ngoài hiên huýt sáo một giai điệu lạ. Thục dọn dẹp qua loa căn phòng của mình, lúc trở ra sân thì Vẩn Thạch đã ngủ quên đi, trên tay còn cầm một cuốn truyện tranh của trẻ con nàng không biết hắn lấy ở đâu.
Thục đứng ngắm những nhà cửa so le mọc quanh cái thung lũng nhỏ bé của nàng. Trời xanh ngắt, êm ả và trong suốt phía sau những ngọn cây những bức tường sáng rực lên trong nắng xế. Chiều đến rất chậm. Nắng đọng lại rất lâu trên những đám mây cao, cảnh vật như tranh vẽ. Thành phố im lặng như không có loài người, như tất cả vừa bỏ đi đâu. Thục yêu Đà Lạt vì thỉnh thoảng nàng lại chợt nhận ra cái vẻ hoang vu ấy.
Thục cứ để yên cho hắn ngủ, nàng quay vào bếp làm cơm định bụng sẽ mời hắn ở lại ăn tối với nàng, nhưng khi mọi thứ xong xuôi trở ra sân thì thấy chỉ còn cái ghế trống. Cuốn truyện tranh đánh rơi một bên. Thục nhặt lên xem. Tranh vẽ một truyện cổ tích dân gian quen thuộc, nét vẽ ngây ngô, đơn giản. Thục lật bìa sau thấy có mấy chữ nguệch ngoạc: Đại uý Hưng 96 đường Hoa tu vi 2014 tuoi dau Quỳ.
***
Đường Hoa Quỳ không phải là xa lạ đối với Thục nhưng trong suốt một tuần nàng cưỡng lại ý muốn đến đó. Nàng không đi ngang qua đó. Nhưng nàng khốn đốn với ý nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ đến đây nữa, điều đó thôi thúc nàng tìm đến hắn. Nàng ngạc nhiên về sự thôi thúc bí ẩn ấy, nó cám dỗ, dẫn dụ nàng như ma quỷ.
Thục boi tu vi 2014 đã ra đứng ngoài sân từ lúc nào. Nàng tưởng tượng hắn đang đứng trên đồi cao một mình lạnh lẽo, gió thổi mạnh làm tung bay chiếc áo măng tô màu đất, cũ kỹ. Hắn đứng cao như cây thông trụi lá. Nhưng hắn đứng đó để làm gì?
Thục bước đi nhẹ nhàng qua các luống hoa, nàng thấy rõ là mình không cưỡng lại được ý muốn đến thăm hắn. Thế rồi nàng hấp tấp vội vàng như thể nếu đến trễ thì hắn sẽ đi mất.
Thục vừa đi vừa nhìn chung quanh, nàng ở trên dốc nơi có trồng nhiều hoa quỳ. Lối đi vào nhà hắn mọc đầy cỏ gấu xen kẽ trong các vết nứt rạn của nền xi măng lâu đời.
Phòng khách mở cửa nhưng không có một bóng người. Thục đứng tần ngần trước sân rồi gõ mấy tiếng rụt rè vào cánh cửa. Chẳng ai đáp lại. Thục đợi một lúc nữa rồi bước vào nhà ngồi thu mình nơi chiếc ghế bành như một cô học trò nhỏ.
Xem tu vi 2014 Em đến thăm anh một chiều mưa. Nhưng nào có thấy mưa gió gì đâu. Chiều nắng êm ả, mịn màng, chiều trong suốt như pha lê. Chiều rực rỡ trên thành phố. Em đến thăm anh một chiều như vậy đó.
Trước tu vi 2014 tuoi ty mặt Thục là bức hình chụp một đôi vợ chồng. Người đàn ông là một viên đại uý với nét mặt có vẻ láu cá hơn là bay bướm. Người đàn bà khá đẹp nhưng đôi mắt dữ. Có lẽ đó là “những người bạn” của hắn. Nàng đợi Vẩn Thạch nhưng không có dấu hiệu gì là có hắn ở nhà. Thục hát nho nhỏ vu vơ:

Lòng tu vi 2014 bùi ngùi nhìn theo chân em
chìm trong ngàn xanh.
Ta ước mơ một chiều thêu nắng.
Em đến thăm quên niềm cay đắng.
Và quên đường về.


Sau đó là im lặng. Thục lật một tờ báo ảnh ra xem. Vẫn không thấy ai xuất hiện. Cuối cùng nàng đành đứng dậy ra về. Đến cổng, nàng thấy Vẩn Thạch từ phía đồi Cù đi lại. Hắn đến và đi lặng lẽ như một cái bóng. Chiếc áo măng tô cũ kỹ màu đất sét, khói thuốc lá và những bước chân thầm lặng trên lối mòn trải đầy lá boi tu vi nam 2014 khô.
- Em đến đã lâu chưa? Vẩn Thạch hỏi:
- Độ nửa giờ. Bây giờ thì em phải về vì đã quá trễ.
Vẩn Thạch cười:
boi tu vi 2014 Còn đối với anh thì lúc nào cũng quá sớm. Ngày chấm dứt quá sớm. Niềm vui tàn mau. Cũng như đoá hoa hồng trước sân nhà.
Thục hỏi:
- Thế em đến thăm anh như vầy có quá sớm không?
- Em về quá sớm.
tu vi 2014 tuoi than Còn anh, anh có về quá sớm không?
Hắn ưỡn ngực trong gió, ngước nhìn cụm mây trắng trôi qua những ngọn thông già. Hắn nói:
- Nếu em muốn làm cho anh giận điên lên thì về lúc này là quá sớm.
Thục cười:
- Anh là một kẻ xảo ngôn. Nói chung là xạo.
Vẩn Thạch làm bộ ngạc nhiên: