Văn Thiếu Côn nổi xung trông coi lại thời lão bà đương đứng trớn mắt nhóng chàng

Bực quá, chàng cau mày nói lớn:
- Chính vị Chí Tôn của bà còn nể nan chưa có thái độ gì nặng nề đối với tôi, tưởng lão bà cũng nên giữ khách khí một chút mới phải.
Lão bà Tuyết nương quắc mắt nói:
- Già này đã quá khách khí đối với ngươi lắm rồi. Còn đòi hỏi gì nữa. Nếu như kẻ nào thì...
Văn Thiếu Côn giận quá, hỏi gằn:
- Thì sao?
Nói được hai tiếng, chàng ngầm vận công lực tập trung vào đôi vai, toan vung mạnh lên hất bàn tay lão bà đi.
Không ngờ năm ngón tay của Tuyết nương đã bấu mạnh vào thịt chàng như vuốt chim   lap dat camera   ưng, khiến chàng cảm thấy tê dại cả một bên người.
Bản lãnh lão bà quả nhiên tuyệt diệu phi thường. Ngay lúc ấy chàng cố bặm môi nhịn đau, rùng mình thấp xuống, vung bàn tay phải chặt qua một nhát.
Nhưng lão bà đã chìa hai ngón tay kẹp cứng lại không thể nào cựa quậy nổi.
Lão bà nạt lớn:
- Nếu không thì ta đã bằm mi thành muôn mảnh.
Văn   lap dat camera tai ha noi   Thiếu Côn nói:
- Tại sao bà lại có thái độ căm thù đối với tôi như vậy. Tôi tự xét chưa làm điều gì phật ý bà kia mà?
Bà hầm hầm quát:
- Mặc dầu mi chưa làm gì hại ta, nhưng...
Nói đến   lap dat camera tai ha noi chinh hang   đó bà bỗng ngừng bặt, chỉ trợn mắt nhìn chàng. Hình như có điều gì bí mật chưa chịu nói ra.
Văn Thiếu Côn nói:
- Nhưng thế nào? Tôi đã làm gì nên nổi? Cứ nói luôn đi, có gì đâu mà nín thin nửa chừng như vậy.
Lão bà không đáp, trừng đôi mắt lộ hung quang rồi vận khí lực vào ngón tay dí mạnh vào vai chàng hét lớn:
- Giờ đây, mi chọn đường nào, nói mau?
Văn Thiếu Côn nổi khùng lên, mặc dầu cả nửa thân hình như tê liệt, nhưng phía bên trái, tay chân vẫn còn cử động được như thường, chàng định phóng chỉ xỉa mạnh vào cạnh sườn bà lão.
Khi sắp sửa ra tay, chợt nghĩ:
- “Lão già này hay trở mặt, tánh tình quái dị, bản lãnh   lap dat camera tai ha noi gia re   cao siêu khôn lường, nếu mình chọc tức lão chỉ mang họa vào thân mà thôi”.
Ý nghĩ ấy đã giúp chàng nuốt cơn giận dịu giọng trả lời:
- Tôi không biết đường ra, xin cảm phiền lão bà dẫn đi một đoạn.
Lão bà nghe nói sửng sốt, ngơ ngẩn một chập hỏi lại lần nữa:
- Mi muốn đi ra khỏi động hay trở vào động Ngũ Hành?
Giọng nói có vẻ hậm hực thiếu tự nhiên.
Lap dat cameraVăn Thiếu Côn đã có chủ định sẵn:
- Cố nhiên là không ai   lap dat camera tai ha noi gia re   dại gì đem thân trở về Ngũ Hành động để chịu tội Ngũ Hành hay Tam quang đại hình. Huống chi Vân Mộng sơn là nơi ẩn cư của Độc Nhãn Thần Cái, nhân lên đó tìm Long Diên thảo ta sẽ dò hỏi và nhờ ông ta điểm chỉ đồng thời hỏi cho ra thân thế của mình.
Nghĩ thế, chàng cười lạt đáp:
- Dẫu tôi không sống được   lap dat camera tai ha noi   dài ngày với khí hậu âm độc, cũng không muốn chết bỏ thây trong cái hang thăm thẳm đầy huyền bí ấy. Lẽ đương nhiên là tôi phải chọn lấy con đường đi ra rồi.
Câu trả lời hình như trái với ý muốn của lão bà nên bà ta tái mặt rồi gầm lớn:
- Ta đã đoán trước mi là phường hèn nhát, sợ chết rồi.
Quát xong vung một tay mạnh vào lưng Văn Thiếu Côn, xô nhào vào trong địa đạo.
Nhờ đã vận sẵn chưởng lực khắp người phòng tấn công bất ngờ, nhưng Văn Thiếu Côn   lap dat camera tai ha noi   cũng bị đẩy nhủi tới hai bước. Chàng cố nén giận nói:
- Đây không phải vấn đề hèn nhác hay sợ sệt, nhưng chỉ vì ta không muốn liều chết uổng mạng vô ích.
Nói xong chẳng cần chờ sự phản ứng của bà, chàng rảo bước tiến tới đi vào đường địa đạo.
Chỉ ra được mấy bước, bỗng từ phía sau có tiếng người gọi theo:
- Văn công tử.