Mặc dù Thanh cản nhưng Vĩnh cũng mua cho nàng một chai nước hoa hiệu Passion. Về tới nhà Thanh nằm dài trên ghế vì mệt để mặc cho Vĩnh soạn quần áo ra. Nàng đỏ mặt khi thấy Vĩnh xếp mấy cái underwear của mình.
Mợ uống sữa nha... Vĩnh hâm cho mợ ly sữa nóng...
Xem boiThanh nhẹ gật đầu. Lát sau Vĩnh mang ra ly sữa âm ấm. Uống hết ly sữa cảm thấy khỏe khoắn Thanh cười hỏi.
Ngày mai Vĩnh có đi làm không?
Không... Thứ ba Vĩnh mới trở lại làm việc...
Vĩnh đi làm xa không?
Chừng năm cây số. Lái xe khoảng mười phút... Thường thường Vĩnh ăn trưa tại sở...
Vĩnh về nhà ăn trưa đi... Mợ sẽ nấu cơm chờ Vĩnh về ăn chung cho vui...
Vĩnh sợ mợ cực...
Mợ đâu có làm gì... Vả lại nấu cơm ở đây sướng quá. Đâu có phải đốt lửa đốt than gì đâu...
Vĩnh gật đầu cười.
Còn một việc quan trọng mà Vĩnh quên chưa nói với mợ. Vĩnh sẽ chở mợ xuống courthouse để làm hôn thú...
Da mặt của Thanh hồng lên. Nàng liếc nhanh Vĩnh và thấy Vĩnh cũng đang liếc mình với vẻ mặt không được tự nhiên lắm. Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc rồi quay đầu chỗ khác.
Phải làm hôn thú thời mợ mới được ở lại đây để sau đó xin thẻ xanh. Khi có thẻ xanh rồi mợ mới chính thức là thường trú nhân của nước Mỹ...
Bao lâu hả Vĩnh?
Vĩnh hỏi luật sư thời họ nói hai năm... Tuy nhiên trong thời gian chờ đợi xin thẻ xanh mợ vẫn có thể xin lấy bằng lái xe, thẻ an sinh xã hội để đi làm...
Thanh reo lên khi nghe Vĩnh nói tới chuyện đi làm.
Mợ khỏe rồi... Thứ hai mình đi làm hôn thú nha Vĩnh...
Vĩnh cười đùa.
Mợ phải hôn Vĩnh một cái thời Vĩnh mới chịu ký giấy ở tù chung thân với mợ...
Thanh cười sung sướng.
Hôn chỗ nào?
Vĩnh chỉ vào má bên phải của mình. Chậm chạp và trang trọng Thanh đặt môi lên má ông chồng giả của mình. Vĩnh rùng mình khi làn môi mềm mại và ấm áp của mợ Thanh chạm vào da. Mùi hương của nước hoa hòa lẫn với mùi da thịt khiến cho Vĩnh cảm thấy tim đập mạnh và người nóng bừng lên.
Thôi nha... Đừng có bắt nạt mợ nữa nha...
Vĩnh cười nói lảng sang chuyện khác.
Mợ thử quần áo đi... Cái nào mợ không ưng ý thời mình đem trả lại...
Dù còn mệt nhưng Thanh cũng gượng ngồi dậy.
Vĩnh mang quần áo vào phòng cho mợ đi...
Phải mất gần tiếng đồng xem boi ten hồ và với sự phụ giúp của Vĩnh Thanh mới thử hết đống quần áo. Chỉ có hai cái áo sơ mi và một cái quần cần phải đem trả lại.
Mợ... Vĩnh cần phải làm việc...
Vĩnh nói với Thanh.
Ủa Vĩnh nói ngày mai không có đi làm mà...
Mợ sang đây Vĩnh chỉ cho mợ thấy...
Vĩnh mở cửa cho Thanh bước vào phòng làm việc của mình. Ngay cửa sổ là một cái máy điện toán . Chính giữa phòng là một cái giá gần giống như một cái giá vẽ của họa sĩ nhưng lớn hơn nhiều. Thanh tò mò nhìn ngắm những cây viết chì và thước kẽ đủ loại. Nơi góc phòng cạnh máy điện toán là một máy in lớn.
À... Mợ hiểu rồi Vĩnh làm việc ở nhà... Thôi mợ để Vĩnh làm việc...
Thanh từ từ lui ra đi về phòng của mình. Thay bộ bà ba màu xanh nàng mỉm xem boi tuoi than cười thích thú đồng thời cũng mắc cỡ đỏ mặt vì nhớ lại những chuyện lẩm cẩm khi mua quần áo.
Vĩnh... Mợ cần mua...
Mua gì hả mợ?
Ngượng ngùng Thanh làm dấu và Vĩnh cười hóm hỉnh.
Ạ... Vĩnh hiểu rồi...
Nhìn mợ Thanh Vĩnh nói nhỏ.
Cái đó tiếng Mỹ gọi là bra...
Vĩnh còn cẩn thận đánh vần ra cho Thanh nghe.
Cái này cũng có size riêng của nó. Nếu ngực càng lớn thời size cũng lớn hơn. Mợ đứng để cho Vĩnh ngắm và đoán xem mợ size nào...
Vĩnh nói với mợ cởi hết hai lớp áo ấm ra. Thanh ngượng ngùng đứng để cho Vĩnh nhìn ngắm và ước lượng size ngực của mình.
Xong chưa... Vĩnh làm gì mà lâu vậy...
Xong rồi mợ... Vĩnh đoán size của mợ chắc 33. Tuy nhiên mình nên chọn nhiều size rồi mợ vào phòng thử cho chắc ăn...
Thanh cười lặng lẽ trong phòng thử vì Vĩnh nói đúng. Bra của nàng thật vừa vặn với size 33. Nàng thắc mắc việc Vĩnh lại biết nhiều về việc chọn quần áo cho đàn bà vậy. Chắc có nhiều bồ lắm.
Mở cửa closet Thanh nhìn những bộ quần áo cũ mà nàng đoán là của má Vĩnh. Đẩy các bộ quần áo này vào một góc nàng thong thả máng quần áo của mình. Nhẹ kéo cái xem boi lam an tủ đựng quần áo nàng bỏ những món lặt vặt vào. Tất cả còn thơm mùi vải. Tất cả đều mới, như cuộc đời đã chuyển sang một giai đoạn mới, thật bình yên và sung sướng nhờ sự lo lắng và chiều chuộng của Vĩnh. Nằm xuống giường, kéo cái mền nhẹ như lông lên tận cổ Thanh im lặng tận hưởng niềm vui êm ả trong lòng mình. Ngày mai mình sẽ làm hôn thú với Vĩnh. Nghĩ tới đó nàng vừa vui mừng vừa lo âu. Nàng không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Cùng lắm thời mình làm vợ của Vĩnh thế thôi. Nếu Vĩnh muốn mình làm vợ thật sự thời mình phải làm sao? Bằng lòng hay từ chối? Trên giấy tờ nàng chính thức là vợ của Vĩnh. Do đó nàng khó lòng từ chối. Nàng chỉ cầu mong Vĩnh cho nàng một chọn lựa. Thanh thiếp đi vì mệt và buồn ngủ. Nàng chỉ mở mắt khi ánh mặt trời xuyên qua khung cửa kính dọi thẳng vào mặt mình. Hơi cựa mình nàng giơ tay xem đồng hồ. 4 giờ chiều. Sau khi rửa mặt và chải sơ lại mái tóc nàng rón rén ra khỏi phòng. Vĩnh đang nói chuyện với người nào đó bằng tiếng Anh. Nàng nghe tiếng được tiếng không rồi lát sau Vĩnh cười vui vẻ cúp điện thoại.
Mợ khỏe không mợ?
Mợ ngủ một giấc nên khỏe nhiều lắm. Để mợ đi làm cơm tối...
Vĩnh lắc đầu.
Nếu mợ bằng lòng Vĩnh sẽ chở mợ đi thăm ba má nuôi của Vĩnh. Họ ước ao được gặp mợ...
Vĩnh xem boi tuoi tuat mới nói chuyện của mình với họ phải không?
Dạ mợ đoán đúng. Nghe tin Vĩnh lấy vợ họ mừng lắm. Ba nuôi của Vĩnh là người đã tích cực vận động nên mợ mới được qua Mỹ sớm hơn. Ổng có người bạn là dân biểu của quốc hội Hoa Kỳ...
Chừng nào mình đi hả Vĩnh?
Họ mời mình ăn tối đúng bảy giờ nên mình có thể rời nhà khoảng sáu giờ rưởi...
Vĩnh làm việc xong chưa?
Dạ xong rồi... Biết mợ ngủ nên Vĩnh không đánh thức mợ dậy...
Mợ hư quá phải không. Chỉ ăn với ngủ mà không làm gì hết...
Thanh cười đùa khiến cho Vĩnh cũng nói đùa.
Ăn được ngủ được là tiên. Không ăn không ngủ mất tiền thêm lo mà mợ...
Thanh cười đùa.
Vĩnh binh mợ quá. Mợ hư là tại Vĩnh đó...
Vĩnh không binh mợ thời binh ai bi giờ... Vĩnh chỉ có mình mợ mà...
Thanh cảm động muốn ứa nước mắt. Như để dấu cảm xúc nàng cúi đầu đi trong lúc nói.
Mợ đi sửa soạn...
Vĩnh nhìn trân trân khi Thanh bước ra phòng khách. Mợ Thanh của Vĩnh là một người khác. Cũng mái tóc huyền dài xỏa lưng. Cũng khuôn mặt quen thuộc. Chút trang điểm kín đáo. Mợ Thanh thật đẹp. Huyền hoặc như nàng tiên trong truyện cổ tích mà má kể mỗi đêm.
Thanh đứng im để cho Vĩnh nhìn ngắm mình. Đó là nhờ công lao của Vĩnh. Nàng làm đẹp để cho Vĩnh hãnh diện vì có một người vợ xứng đáng.
Mình đi chưa Vĩnh...
Vĩnh cười như ra khỏi cơn mộng.
Vĩnh cám ơn mợ... Vĩnh biết mợ diện đẹp vì Vĩnh...
Thanh tự động nắm lấy tay Vĩnh. Hai người thong thả ra xe. Lát sau Vĩnh lái xe chầm chậm vào một khu nhà khang trang. Mỗi nhà đều có đèn trước sân. Đậu xe vào driveway Vĩnh mở cửa cho Thanh. Ba má nuôi của Vĩnh mở cửa đứng chờ như nóng lòng muốn gặp.
Thưa ba má... Đây là Thanh, vợ của con...
Bà Caroline ôm Thanh vào lòng. Vừa ôm thân hình nhỏ nhắn của đứa con dâu tương lai bà vừa nói với giọng thật vui mừng và cảm động.
Má vui mừng được gặp con... Con xinh đẹp như má hằng mong ước...
David ôm nhẹ Thanh vào lòng và cười nói.
Ba hân hạnh được gặp con...
Caroline nắm tay Thanh đến ngồi xuống sofa.
Con nói xem boi tuoi được tiếng Mỹ không?
Thanh cười ngập ngừng trả lời.
Dạ thưa má con nói được nhưng ít lắm...
Vĩnh giải thích cho cha mẹ nuôi biết theo phong tục của Việt Nam, khi hai vợ chồng lấy nhau thời họ kêu ba má của hai bên bằng ba má. Bật cười vui vẻ Caroline nói.
Má thích kiểu này. Như vậy má sẽ được làm má của hai đứa con...
Quay sang Thanh bà cười hỏi.
Con uống gì?
Dạ... Con xin má ly nước cam...
David đứng dậy nói với Vĩnh.
Để cho họ nói chuyện cha con mình vào bếp sửa soạn bữa ăn tối...
Vào nhà bếp David nói nhỏ với con nuôi.
Con may mắn lắm mới có được một người vợ xinh đẹp và dịu hiền như Thanh...
Vĩnh cười nói với ba nuôi.
Đó cũng nhờ sự giúp đỡ của ba má...
Đặt ly nước cam trước mặt Thanh Vĩnh cười hỏi má nuôi.
Má có trở ngại nhiều khi nói chuyện với vợ của con không?
Bà Caroline cười.
Chút xíu thôi... Nhưng không sao... Má nói chậm thời Thanh cũng hiểu được... Vả lại chúng ta có một thứ ngôn ngữ đại đồng là...
Bà giơ tay ra dấu khiến cho Thanh và Vĩnh cười ồ. Hướng về chồng bà hỏi.
Ông xong chưa. Tôi đói bụng...
Ok... Xong rồi...
Thấy ba nuôi dọn cơm trong khi má nuôi ngồi nói chuyện tỉnh bơ Thanh ngạc nhiên hỏi Vĩnh.
Sao má của Vĩnh không làm gì hết mà để ba làm vậy?
Vĩnh cười giải thích.
Ở đây chuyện đó là thường. Có nhiều gia đình người chồng làm hết từ nấu ăn, rửa chén, giặt quần áo...
Bốn người ngồi vào bàn. Vĩnh nói với ba má nuôi.
Thanh hỏi con là tại sao ba nấu ăn còn má ngồi chơi. Bên Việt Nam đàn bà làm việc đó còn đàn ông ngồi chơi...
David cười đùa.
Ba thích cái cách của người Việt Nam. Chắc ba phải cưới thêm một bà vợ Việt Nam nữa...