Cũng không trách Thiên Ân được . o ấy mỏi mệt cũng nếu ôi thôi

Ân ôn tồn

- Em phải dự sinh nhật 1 đồng nghiệp nên không ... Không ...

Hãn mím môi

- Vậy sao lúc nãy em hứa hẹn đủ điều trong điện thoại ? Lẽ ra em nên đi thẳng tới đó luôn chớ đừng ghé đây . Em đdịnh bố thí nửa giờ phù du cho anh để lương tâm bớt cắn rứt à ? Hừ! Anh chẳng cần đâu

Thiên Ân bình tĩnh

- "Khi đã yêu người ta không câu nệ". Chính anh vừa nói thế , sao anh không làm được như mình nói . Lẽ nào anh không vì em ?

Hãn   boi tinh yeu   hơi khựng lại

- Anh phải vì em trong hoàn cảnh này à ? Thật vô lý hết sức

Thiên Ân nhếch môi

- Hoàn cảnh nào anh cũng phải vì em . Khi nói lời yêu , anh đã hứa như thế mà

Bấu 2 tay vào thành xe lăn , anh hỏi

- Nếu anh không vì em được thì sao ?

Nụ cười nhếch mép vẫn không tắt trên môi Ân

- Thì nghĩa là anh đã hết yêu em

Hãn nuốt nước bọt . Anh thấy mình   boi tinh yeu   rơi vào bẫy của Ân . Cô nàng gài anh nhẹ nhàng quá . Lẽ nào yêu và hết yêu 1 người đơn giản như vậy ?

Hãn liếm môi

- Nói cách khác , nếu anh không vì em được, em cũng hết yêu anh chứ gì ?

- Anh suy diễn chớ em không nghĩ thế

Hãn lặng lẽ nhìn Thiên Ân . Anh cố đoán , song không biết cô đang nghĩ gì mà vừa dứt lời với   coi boi tinh duyen   anh đã lôi gương ra ngắm nghía

Thật ra , Ân là người sâu sắc hay kẻ hời hợt nhỉ? Quen và yêu nhau đã 4 năm , nhưng thời gian gần gũi để biết rõ nhau lại quá ít vì Hãn đi du học mất 3 năm ròng rã

những cú điện thoại , email hay chat ... Xuyên lục địa không đủ đê? Hãn sớm hiểu Thiên Ân như thế nào . Khi vừa trở lại quê nhà , Hãn đã bị tai nạn . Ân nghiễm nhiên trở thành chỗ dựa tinh thần của anh   boi tinh yeu cua hai nguoi   . Hãn bấu víu vào tình yêu từng đầy ắp màu lãng mạn của cả 2 để thấy cuộc sống còn ý nghĩa . Anh không thể mất chỗ dựa ấy . Với anh , Thiên Ân vô cùng quan trọng . Đã yêu thì đành lụy .

Giọng Thiên Ân vang lên như phân bua

- Cuộc sống càng ngày khắc nghiệt . Muốn có 1 chỗ đứng trong xã hội không phải chuyện dễ . Em đi làm hơn 2 năm , nên hiểu rất rõ muốn tồn tại để vươn lên cần phải nỗ lực bản thân hết mình . Đang nằm trong thời gian thử thách , nên với em hiện tại công việc   boi tinh duyen   là quan trọng nhất rồi mới tới anh . Khi em đã đạt được mục đích ...

Hãn chua chát

- Thì anh mới là quan trọng nhất chứ gì ?

Thiên Ân vô tư reo lên

- Anh hiểu em thật . Anh phải hy sinh vì người yêu 1 tí chớ . Không gặp nhau , nhưng em sẽ điện thoại thường xuyên mỗi ngày cho anh . Không được ghen với công việc của em đó

Dứt lời , Ân chủ động bước đến hôn lên môi Hãn . Mùi son phấn và nước hoa tủa ra từ cô không làm anh hưng phấn , trái   xem boi tinh duyen   lại Hãn có cảm giác Ân là 1 người lạ nên nụ hôn anh từng chờ đợi bỗng nhạt thếch

Thiên Ân sửa lại mái tóc rồi bảo

- Em vào thăm mẹ 1 tí . Anh cứ ngồi đây

Tới phòng bà Nhận , cô gõ cửa , mở cửa cho Ân vào , bà hỏi ngay

- Hai đứa lại cãi nhau à ?

Ngồi xuống mép giường , Thiên Ân ủ ê
xem boi tinh yeu chinh xac
- Vâng , càng ngày Hãn càng khó tánh . Cháu chịu hết nổi rồi

Bà Nhận thở dài

- Bác hiểu . Chả ai chịu   boi tinh yeu   nổi sự trái tính trái nết của nó . Con bé giúp việc cứ đòi nghỉ làm hoài , bác rầu ghê . Mọi người đều hiểu Hãn đang rất buồn khổ, nhưng nó lấy đó làm nư thì thật phiền

Thiên Ân ngập ngừng

- Hãn luyện tập đều không bác ? Sao cháu thấy như không có tiến triển thì phải

Bà Nhận chép miệng

- Nó không chịu tập . Mới vừa rồi nó đuôi kỹ thuật viên về . Nó bảo chừng nào có cháu kế bên mỗi buổi nó mới tập

Thiên Ân kêu lên

- Trời đất! Làm sao cháu có thể ...

- Vậy cháu thử khuyên Hãn xem , chớ bác thì chịu thua rồi đó