Ghe xong từ bỏ Thủy nói ráng, Chu Diệp que và kìa Mãn Kiều vội xông xem tu vi đến

Thời Thiếu Côn giật mình thối lui ba bước. Rẹt, thanh bảo kiếm đã tuốt ra khỏi bao, ánh sáng xanh dờn chói lấp lánh, rung rinh không dứt, làm hoa cả mắt.
Bọn Khúc Tự Thủy bị kiếm khí uy hiếp, bất giác phải rút lại thủ thế.
Chu Diệp Thanh nổi nóng thét lớn:
- Quả là con người vô lương tâm. Bây   xem tu vi tuoi dan   giờ dám thản nhiên bật kiếm chực giết hết chị em chúng ta sao?
Thời Thiếu Côn cau mày đáp:
- Đây chỉ là một hành động bắt buộc để tự vệ mà thôi. Ơn dày nghĩa nặng, nguyện xin bồi tiếp sau này. Ngoài ra, xinh Lệ cô nương nghĩ tình châm chước và thả Bạch Thái Vân ra! Chúng tôi xin rời khỏi nơi này tức khắc.
Lệ Minh Nguyệt cười gằn không nói.
Xem tu viChu Diệp Thanh hét lớn:
- Anh nhất định giết chết hai chị tôi sao?
Bỗng đâu một giọng nói nhẹ nhàng đáp ngay:
- Xin cứ yên tâm, cô ấy không thể nào chết được đâu. Hừ, một người thông minh có nhiều điều xảo quyệt, dễ gì chịu tự sát, thật là điều chưa bao giờ có xưa nay.
Bốn cô gái Trường Bạch cùng giật mình biến sắc. Thời Thiếu Côn cũng ngạc nhiên nhìn ra. Thì ra Bạch Thái Vân đã xuất hiện và đứng bên cạnh chàng.
Tay nàng hoa thanh Âm kiếm, ánh sáng khiếp người, miệng nở nụ cười kiêu kỳ   xem tu vi tuoi ngo   như muốn thách thức. Cặp mắt nàng loang loáng lên nhìn xung quanh, hình như không coi bốn nàng ra vào đâu hết.
Thời Thiếu Côn mừng quá nói:
- Vân muội, em...
Bạch Thái Vân mỉm cười nói:
- Em đã   xem tu vi tuoi than   nghe thấy hết mọi sự việc vừa xảy ra. Anh đã chứng tỏ không phải là con người phụ tình đoạn nghĩa, và đã công nhiên thừa nhận em là người vợ chính thức của anh.
Nàng ngừng lời rồi tiếp luôn:
- Em đã thoát khỏi chỗ giam cầm và nấp nghe được phần lớn câu chuyện rồi.
Lệ Minh Nguyệt dậm chân nói:
- Người khôn nghĩ trăm điều, tất nhiên cũng có một điều sơ hở. Ta đã quên không tước hai thanh bảo kiếm nên nàng đã khoét đá mà ra được.
Bạch Thái Vân cười lạt nói:
- Khá khen cô là người khôn ngoan lanh trí. Nhưng phát giác được bây   xem tu vi nam 2015   giờ thì cũng chưa muộn lắm mà...
Khúc Tự Thủy hừ một tiếng, nói:
- Vâng, không muộn đâu. Bốn cô gái núi Trường Bạch không chịu thua sút các người đâu.
Bạch Thái Vân cười ngặt nghẽo, vung thanh Âm kiếm thành một làn sáng xanh rồi nói:
- Sao các cô chưa làm thử, còn đợi đến chừng nào?
Miệng nói, tay nàng khẽ đưa ra, định nắm lấy tay Thời Thiếu Côn để cùng liên hợp ra tay phát chưởng.
Nhưng Thời Thiếu Côn đã rụt tay nói:
- Vân muội, không nên nông nổi vọng động!
Khúc Tự Thủy tái mặt thét lớn:
- Hôm nay cả bốn cô gái núi Trường Bạch quyết cùng chị liều mạng một phen.
Nàng xoay mình nhẹ nhàng như chiếc én, bay tới định ra tay.
- Đại thư!
Lệ Minh Nguyệt vừa gọi, vừa sấn tới chắn ngang trước mặt Khúc Tự Thủy.
Khúc   xem tu vi   Tự Thủy ngạc nhiên quá, hỏi ngay:
- Nhị muội, em... Em lại...
Lệ Minh Nguyệt cười lạt nói:
- Đây là một việc không còn chối cãi được nữa. Thời công tử đã có bạn tình chung rồi, em đâu có thể cưỡng đoạt tình yêu của kẻ khác được. Thôi thì xin đồng ý thả họ ra đi cho rồi.
Thái độ đột nhiên thay đổi của Lệ Minh Nguyệt khiến bầu không khí đang căng thẳng đã lắng dịu xuống ngay.
Thời Thiếu Côn và Bạch Thái Vân rất ngạc nhiên, không ngờ đâu câu chuyện đang gây cấn lại có thể biến   xem tu vi tuoi mui   chuyển một cách quá đột ngột như vậy.
Chàng có vẻ ngượng ngùng nhìn Lệ Minh Nguyệt, nói:
- Thật ra tôi cũng không biết xử trí bằng cách nào hơn nữa. Đối với tấm lòng tốt của cô nương, sau này sẽ xin đáp đền. Bây giờ xin phép được tạm bái biệt.
Nói xon, chàng cùng   xem tu vi   Bạch Thái Vân song song bước ra khỏi cửa nhà đá.
- Đứng lại!
Thời Thiếu Côn giật mình quay lại nói:
- Sao, cô nương có ý hối tiếc và muốn thay đổi thái độ sao?
Lệ Minh Nguyệt cười lạt nói:
- Tôn phu nhân xuất thân từ Vu Cổ giáo tại Tây Vực, rất giỏi về khoa “Ngũ hành kỳ môn”. Chắc rằng đối với lối bố trí ở dưới đất và trong khu vực này, chắc đã nhìn thấy được rõ ràng rồi. Nếu để tự ý một mình có thể đi ra bình an không?
Thời Thiếu Côn sực nhớ lại, đáp:
- Điều này...