Tôi cũng hiểu như thế. Nhưng đây chỉ là một kế hoạch để xoa dịu những sự hờn dỗi của chị ấy đối với anh mà thôi, chứ thật ra, dù anh có thiệt lòng năn nỉ, chưa hẳn chị ấy đã nhận lấy anh đâu.
- Hà tất phải bày vẽ lắm chuyện lôi thôi rắc rối và vô lý như vậy.
- Ồ, anh chàng này mới ngớ ngẩn thiệt. Điều cốt yếu là làm cho chị ấy bớt giận thì thôi. Mặc dầu trong lúc hờn dỗi, chị ấy có tát anh một tát cho hả dạ, cũng rán chịu trận cho rồi, hay có đá anh một tử vi 2014 chiếc cũng có sao đâu, khi mà những cử chỉ bộc lộ vì tình yêu. Tôi đoán chắc, sau đó anh cùng Bạch cô nương sẽ cùng nhau ra đi bình yên vô sự.
Thời Thiếu Côn cau mày quả quyết nói:
- Đây là những điều mà kẻ này tuyệt đối không khi nào làm được. Đừng nói gì là đường đường tấm thân bảy thước, ngay một kẻ vô sỉ hay một người đàn bà cũng không thể mặt dạn mày dày như thế được.
Chu Diệp Thanh giận dỗi nói:
- Nếu vậy xin anh cứ yên lòng ở trong ấy vĩnh viễn đến chết đi.
Thời Thiếu Côn định trả lời, bỗng nghe Bạch Thái Vân dùng truyền âm nhập mật nói:
tu vi 2014 - Thời ca ca, cứ nhận lời chịu đi!
Thời Thiếu Côn ngạc nhiên hỏi lại:
- Vân muội, nhưng tiểu huynh có bao giờ lại có thể...
- Anh cứ yên tâm, tuy nói cho cùng mà nghe thôi, chứ lẽ nào cô ấy lại đến nỗi bạt tai hay làm điều thô lỗ, nếu anh cố ý làm lành.
- Việc ấy thật không nên tý nào.
- Anh đừng lo, cứ theo lời em mà làm tất nhiên mọi việc đều êm đẹp cả.
Thời Thiếu Côn suy nghĩ một chập lâu rồi gật đầu nói:
- Tôi bằng lòng.
Chu Diệp Thanh mừng quá vội hỏi lại:
- Anh bằng lòng thật chứ.
- Lẽ tự nhiên là thật.
- Đại thư thư, hãy thả anh ấy ra đi. Bốn chị em chúng ta đã có hy vọng được đoàn tụ rồi.
Khúc Tự Thủy gọi lớn:
- Sa Thiên Lý đâu rồi.
Sa Thiên Lý dạ lớn và nói:
- Có mặt lão nô đây.
Khúc Tự Thủy đưa tấm thẻ đồng ra và nói:
- Ngươi có biết cái gì đây không?
Sa Thiên Lý đáp:
- Lão nô hiểu rồi, xin tuân lệnh chủ nhân.
Nói boi tu vi nam 2014 xong quay mình nhảy sang một bên. Chẳng biết lão huy động máy móc như thế nào, chỉ trong nháy mắt có tiếng reo lách cách, cả bức tường giam nhà đá từ từ nứt ra một đường rộng chừng năm thước.
Thời Thiếu Côn hớn hở tung mình phóng ra.
Chu Diệp Thanh tươi cười nói:
- Tôi xin dẫn đường cho.
Trong căn nhà đá này chỉ có đặt một chiếc ghế bằng gỗ lê thật cũ kỹ, nước sơn đã trổ màu đen sậm. Ngoài ra không có bày biện một thứ gì hết.
Chu Diệp Thanh đi trước dẫn đường, đi sâu vào một con đường hầm quanh co dài dằn dặt và tối om.
Bỗng nhiên tu vi 2014 tuoi dan nàng kêu lớn:
- Nhị thư, hãy nhìn ra đây xem thử. Có người muốn đến gặp thư thư đây rồi.
Thời Thiếu Côn ngượng quá muốn quay đi nẻo khác, nhưng vì bị kẹt giữa hai cô Khúc Tự Thủy và Tề Mãn Kiều, chẳng còn cách nào hơn đành phải đi theo.
Hồi 62
Không tu vi 2014 tuoi suu chịu khuất phục
Đã lâm vào cái thế tiến thối lưỡng nan giữa mấy cô gái núi Trường Bạch, huống chi đã có lời hứa trước, Thời Thiếu Côn đành mặc kệ, cho họ tử vi 2014 muốn kéo lôi đi đâu cũng được.
Đoàn người lại tiếp tục theo một quảng đường ngăn ngắn dẫn tới một căn nhà đá. Trong nhà đèn thắp sáng trưng, tuy không lộng lẫy sa hoa nhưng cũng khá thanh tao sạch sẽ. Lệ Minh Nguyệt ngồi một mình trên một chiếc ghế dựa, đầu tóc để xõa, mặt hoa ủ dột. Nhìn đôi mắt thâm quầng cũng đoán được nàng đã trải qua nhiều đêm ưu tư không ngủ hay bị sự sầu tư cấu xé trong lòng.
Chu Diệp Thanh bước vào trước, miệng cười tươi, nói:
- Nhị thư thư, con người bạc tình ấy đã bằng lòng theo chúng em về đây mặc ý thư thư xử trí.
Lệ Minh Nguyệt khẽ liếc mắt nhìn qua một lượt, không trả lời câu nói của Chu Diệp Thanh, mà nói với Khúc Tự Thủy:
- Đại thư, hôm nay em cảm thấy trong người khó chịu quá, không thể tiếp đón được chu đáo.
Khúc Tự Thủy xua hai tay nói:
- Là chị em với nhau đã lâu, khỏi cần nói lên những lời khách sáo nữa.
Tề Mãn Kiều chưa hết bản chất trẻ con, cười hì hì nói:
- Thưa hai đại thư, Thời công tử tuy bạc bẽo nhưng hiện nay đã biết hối lỗi rồi và bằng lòng vào đây nhận sự trách mắng của chị. Chị có thể muốn đánh đập giày vò tùy ý, tu vi 2014 tuoi mao miễn đừng giận hờn nữa.
Rồi nhìn chòng chọc vào Lệ Minh Nguyệt, nàng nói luôn:
- Nhị thư, chị đã bớt giận rồi chứ? Thế là chị có thể cùng chúng tôi trở về đoàn viên nơi núi Trường Bạch như xưa nhé.
Lệ Minh Nguyệt cúi gằm mặt, bặm môi nói:
- Con bé này, mày muốn giở trò ma quỷ gì mà ăn nói lăng nhăng như vậy?